Phần 02: Miêu Quyền

Nếu bạn chưa đọc phần 01 thì mời bạn tham khảo tại đây.

Truyện kể rằng từ khi phát triển, quân đoàn mèo ngày càng lớn lên rồi phát sinh đủ thứ chuyện. Nào là sản lượng bắt chuột đợt này kém đi, nào là các con mèo cũng không chăm chỉ như lúc trước, rồi thì dịch cúm mèo đang lan rộng nên tình hình ra đường bắt chuột cũng khó khăn hơn.

Ta phải làm một điều gì đó – Mèo tự nhủ. Rồi Mèo quyết định đi ra ngoài tầm sư học đạo.

Đầu tiên mèo đến gặp bác Gấu Xám, bác Gấu Xám là người mạnh nhất khu rừng. Võ công bác ấy đơn giản lắm, cứ vả thẳng mặt. Thằng nào lệch sóng là bác ấy vả luôn.

Mèo ta thích thú lần này về yêu cầu toàn bộ mèo trắng học vả. Mọi người lần đầu hào hứng tập luyện lắm, nào là vả bằng một chân, vả bằng hai chân, vả theo nhịp điệu vân vân và mây mây các loại vả….

Nhưng hỡi ôi cuối cùng vả mãi cũng chả bắt được chuột, mèo ta nghĩ “Ừ chắc mình ngu, rõ ràng thấy bác Gấu bác ấy vả đen đét thế cơ mà” Thôi ta lại đi học tiếp – Mèo tự nhủ.

Lần này Mèo đi học chú Pitbull, chú Pitbull cũng là hàng có số má trong giang hồ. Chú ấy dạy là phải cắn – cắn thật mạnh, cứ cắn là thắng.

Mèo ta lại hứng khởi lắm, lần này lại cho Quân Đoàn Mèo Trắng tập cắn. Rút kinh nghiệm lần này phải quyết tâm luyện tập chăm chỉ, mỗi 2 con mèo sẽ cắn chung vào một sợi dây rồi tự kéo nhau để luyện tập. Đó quả là một thời gian thảm khốc, đến 30% số mèo của chúng tôi bị… gãy răng. Nhưng lần này có hiệu quả, những chú mèo còn lại răng chưa gãy thì rõ ràng chúng cắn khỏe hơn hẳn luôn nhé. Đúng là thành công nào chả phải có sự hi sinh – Mèo tự nhủ.

Nhưng chao ôi cũng vẫn không bắt được chuột. Mèo cay lắm quyết tâm đưa đội ngũ luyện tập cắn mạnh hơn nữa, lần này đến 80% số mèo bị gãy răng nhưng Mèo ta vẫn chắc mẩm hi vọng: rồi 20% số mèo còn lại cũng kiếm được 80% chuột mà thôi và đàn mèo sẽ càng mạnh mẽ, càng tinh nhuệ.

Và rốt cục lần này chỉ 20% con mèo “siêu cắn” cũng chỉ bắt được 10% số chuột vì chuột nó khôn lắm, nó có đứng yên cho mà cắn bao giờ…. Còn tại sao lần này bắt chuột còn kém hơn bình thường thì Mèo cũng không rõ.

Mèo vừa cay cú vừa chửi thề, nhưng Mèo vẫn kiên định, quyết tâm với sự học của mình (tại người ta bảo lãnh đạo là phải cố chấp, phải kiên định mà).

Rồi Mèo lên MeowSocial, người ta bảo giờ làm ăn bằng chân, tay, vả, cắn là xưa rồi; giờ là phải dùng TRÍ TUỆ. Mèo gật gù đúng lắm ta phải quyết tâm đi tìm trí tuệ. Lần này Mèo tìm đến Loài Người – giống loài trí tuệ nhất trên cái hành tinh này.

Loài người 7 tỷ dân kiếm ai để học bây giờ? Mèo quyết định tìm đến công ty Google – nơi tập trung tinh hoa trí tuệ của loài người. Nghe đồn vào được đây thì “Human IQ” phải >160 (Mèo cũng không rõ lắm Human IQ 160 là gì nhưng chắc cũng khủng khiếp lắm) cuối cùng Google chỉ cho Mèo một thứ gọi là OKRs…. Mèo ta rất thích thú (mặc dù trong lòng không có hiểu lắm đâu).

Lần này Mèo quyết tâm thực sự. Việc đầu tiên sau khi nó về là in khẩu hiệu “OKRs HAY LÀ CHẾT” rồi dán khắp công ty. Mấy ông tiểu đội trưởng mèo trắng là được đưa đi học OKR, tiếp theo là mua một đống sách nào là “Measure What Matters” rồi “Work Rules” tặng cho mỗi chú mèo trắng 1 quyển bắt đọc bằng hết (đưa luôn vào Objective quý này luôn hehe).

Thế rồi họp hành làm O, làm KRs rồi checkin mãi nhưng cuối cùng vẫn không thấy chuột đâu. Đỉnh điểm có lần một con mèo trắng nó đứng lên chửi thẳng vào mặt Mèo “Đm, chuột nó chạy ngang qua anh còn không cho em bắt, cứ bảo em phải ngồi xuống làm plan, đm plan c.c em không làm nữa” rồi nó bỏ đi trong sự ngơ ngác của Mèo.

Lần này thì Mèo suy sụp hẳn. Đầu tiên nó hoài nghi lão Gấu Xám, chắc lão giấu bài khi chỉ cho mình. Tiếp đó nó hoài nghi thằng Pitbull, chắc cũng chỉ đểu cho mình. Rồi cả bọn Google nữa, chắc chỉ chém gió thế thôi chứ làm ăn có ra gì. Rặt một lũ giả tạo, khốn nạn.

Rồi tiếp theo Mèo nó hoài nghi đến những con mèo trắng khác, nó hoài nghi chính những người đồng đội của mình. Sao bọn nó kém thế, một lũ ăn hại đã không vả được không cắn được đến làm OKR cũng không xong.

Rồi cuối cùng Mèo hoài nghi…. chính bản thân nó, nó là một lãnh đạo ngu ngốc, một lãnh đạo thất bại…. Mèo nhớ… nhớ Bạch Miêu Quân Đoàn trước đây, cái hồi chưa học vả, chưa học cắn, chưa học OKRs. Cái hồi ít chuột mà đàn mèo vẫn vui vẻ, hạnh phúc với nhau. Nó quay đầu lại nhìn đàn mèo tan hoang, con thì răng vẫn chưa lành do đợt học cắn, con thì đã bỏ đi do đợt làm OKRs. Liệu bây giờ đã là quá muộn cho việc làm lại hay không? Khi giờ đây đến chính nó còn không tin bản thân mình.

Nhưng KHÔNG! Trong Mèo bỗng trỗi lên một sự cố chấp mạnh mẽ chưa từng có. Sự cố chấp phải bảo vệ những con mèo trắng khác, sự cố chấp phải chứng minh năng lực của loài mèo với cả thế giới, và sự cố chấp cho chính nó nữa. NÓ KHÔNG THỂ THẤT BẠI!!!

Lần này Mèo hiểu sâu sắc muốn cho Quân Đoàn Mèo Trắng phát triển nó cần có một thứ võ công riêng, một thứ phù hợp với bản sắc, tính cách và năng lực của mèo trắng. Nó chắc chắn sẽ không hoàn toàn giống với Gấu, Chó hay Con Người. Thậm chí nó có thể không giống với những con Mèo Đen, Mèo Vàng khác.

Mà có giống thì cũng chẳng sao. Mèo nó cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Giống cái gì cũng được, là cái gì cũng được nhưng nó sẽ là thứ mà chỉ phục vụ cho Mèo Trắng.

Và nó gọi đó là …MIÊU QUYỀN.

Nếu bạn thấy mình đâu đó ở trên thì yên tâm, bạn không cô độc. Bản thân tôi cũng đã từng thử và sai rất nhiều, có những giai đoạn tôi cũng đã từng hoài nghi chính bản thân mình thật nhiều. Cuối cùng tôi hiểu được một điều:

“Khi gặp khó khăn thì chúng ta hay kỳ vọng vào một cây đũa thần nào đó hay một ông Bụt nào đó hiện lên để giúp cho chúng ta giải quyết vấn đề”

Tôi gọi đó là Tư duy trốn tránh.

1. TƯ DUY TRỐN TRÁNH

Tôi đã từng trốn tránh khi tôi tin rằng nếu áp dụng KPI/OKR doanh nghiệp tôi sẽ giải được bài toán không bán được hàng.

Tôi đã từng trốn tránh khi tôi tin rằng nếu có một người “đủ tốt” thì doanh nghiệp tôi sẽ giải được bài toán về con người và vận hành.

Tôi may mắn vì thông qua nhiều khách tư vấn tôi cũng nhìn thấy ở họ các vấn đề tương tự:

Một vài doanh nghiệp khi không đồng nhất được về mặt văn hóa hay về mặt quản trị, họ đi tìm kiếm một HRM một C Level và hi vọng con người đó là cây đũa thần?

Rồi một số doanh nghiệp khi không bán được hàng thì họ lại tìm đến KPI, OKR với kỳ vọng nó sẽ giúp ích được doanh nghiệp của mình. Họ coi KPI, OKR là cây đũa thần.

Một số doanh nghiệp nghĩ họ không bán được hàng là do họ bán áo và không bán CỐC – họ cũng nghĩ chiếc cốc đó là một cây đũa thần.

Tôi gọi những hành động như trên là sự “trốn tránh” của chủ doanh nghiệp. Khi gặp một vấn đề gì đó họ sẽ có xu hướng “kỳ vọng một cách vô lý” vào một “GIẢI PHÁP”, một “CON NGƯỜI”, một “CÔNG NGHỆ” nào đó có thể giúp họ xoay chuyển tình hình.

Điều đó không hoàn toàn sai nhưng sự kỳ vọng một cách vô lý sẽ là yếu điểm chết người của doanh nghiệp. Vì vòng lặp Thử nghiệm – sai – sửa – điều chỉnh – thử nghiệm là một vòng lặp hoàn hảo cho doanh nghiệp nhưng chính sự “kỳ vọng một cách vô lý” vào một “giải pháp”, một “con người”, một “công nghệ” nào đó có thể giúp họ xoay chuyển tình hình đã làm chúng ta bị lu mờ đi tầm nhìn, giá trị và năng lực đội ngũ của mình. Chúng ta bị choáng ngợp vì câu chuyện thành công của ai đó như của Google với OKRs mà quên đi mất sự phù hợp của chính bản thân mình.

Google không sai, bác Gấu – chú Pitbull cũng không sai. Họ đúng, tất cả đều đúng. Nhưng liệu đó có phải là thứ phù hợp với chính chúng ta hay không?

Vậy nên tôi đã thay đổi.

2. TƯ DUY GIẢI PHÁP

Tôi vẫn tìm kiếm con người, giải pháp, công nghệ, KPI, OKR, đọc thêm các sách về quản trị (mặc dù đợt này hơi lười) nhưng sự khác biệt giờ đây là tôi không còn sự kỳ vọng vô lý về một “giải pháp”, một “con người”, một “công nghệ” nữa.

Tôi vẫn tìm hiểu, vẫn thử vì nó có thể phù hợp hoặc không, vậy nên tôi có thể sẽ đá nó đi ngay khi nó không phù hợp, thỉnh thoảng tôi còn chỉnh sửa, chế cháo lại một chút thử xem nó có phù hợp hay không nữa. Quan trọng nhất tôi đã chuyển từ tư duy “Chúng ta sẽ thành công vì ABC đã từng thành công” sang tư duy “Chúng ta có thể thử vì đó có thể là giải pháp hữu ích cho tình hình hiện nay”.

Chúng tôi vẫn đang trong quá trình sáng tác Miêu quyền; và nó đã, đang và sẽ được sáng tác mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm đến khi nào Bạch Miêu Quân Đoàn còn tồn tại. Cuối cùng Miêu Quyền có thể trở thành KPI, OKR, MBO hay cái gì đó nữa thì chúng tôi cũng không quan tâm, gọi nó là gì? Nó giống thứ gì? Không còn là điều quan trọng, quan trọng là chúng tôi biết đó là thứ phù hợp nhất với bản thân mình, đó là Miêu Quyền. Mà chính xác là Bạch Miêu Quyền.

Vẫn nhớ một câu nói với bạn X cách đây 1,5 năm: “Ngoài kia có nhiều người giỏi nhưng tôi tin bạn là người phù hợp”. Sau tất cả, những thứ “tốt”, “giỏi”, “đẹp” sẽ chẳng đáng là gì khi đứng cạnh “phù hợp”.

Còn như thế nào là phù hợp? Đó là câu hỏi mà chỉ có một người duy nhất có thể trả lời được và chắc chắn người đó không phải là tôi, Bác Gấu, Chú Chó hay Google đâu – Không tin bạn Google xem :))

Chúc cho tất cả các bạn tìm được thứ phù hợp của mình, nếu tìm được thì nhớ share lại cho tôi với nhé. Biết đâu qua đấy chúng tôi lại học được chút gì đó bổ sung vào Bạch Miêu Quyền của mình.

Lời khuyên cuối dành cho các bạn là “Hãy đặt nhiều niềm tin vào trực giác của mình, nó thực sự powerful đó” – trích “Bạch Miêu Quyền Pháp”.


Trên đây là phần 02 của Bạch Miêu Quân Đoàn. Nếu các bạn yêu thích series Bạch Miêu Quân Đoàn thì hãy để lại một comment hoặc chủ đề muốn nghe tiếp ở số tới để mình có động lực viết nhé.

Anh Chuyên Viên

Thanh Hóa – 06/06/2021

Nhập chủ đề bạn muốn đọc trong các bài viết tiếp theo tại đây.

Một bình luận

    1. Cũng có đi sang đó, học hỏi được chút chút nhưng mà đợt này đội mèo tam thể toàn ăn cá. Đội mèo Ba Tư thì đổ đốn toàn ăn Pate. Mình cũng thử ăn một chút nhưng mà không hợp lắm, mèo trắng vẫn thích bắt chuột hơn.

      Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s